Vợ vượt cạn thập tử nhất sinh, chồng khóc suốt 6 tiếng đợi ngoài phòng mổ chờ vợ ra

Hành trình 9 tháng thai kỳ với nhiều mẹ bầu là cả quá trình nỗ lực, trải qua rất nhiều đau đớn và muôn vàn khó khăn. Đến đoạn nước rút, vượt qua cánh cửa phòng sinh luôn là nỗi ám ảnh của rất nhiều bà mẹ.

Trong chặng đường cuối cùng trước khi thiên thần nhỏ chào đời, biết bao người mẹ đã hạnh phúc vì mẹ tròn con vuông nhưng cũng không ít bà mẹ đã mãi mãi mất con hoặc chính mình phải từ bỏ cuộc sống này.

Bởi thế mới nói, cảnh cửa phòng sinh là nơi chứng kiến rất nhiều câu chuyện ngọt ngào, những tiếng cười đong đầy hạnh phúc nhưng cũng là nơi có nhiều giọt nước mắt chia lìa.

Mới đây, câu chuyện đi sinh của chị Nguyễn Thị H. được chia sẻ trên trang cá nhân thu hút sự chú ý đông đảo của cộng động mạng. Không ít người đã rơi nước mắt bởi lẽ họ quá thương cho hành trình vượt cạn đầy gian nan của bà mẹ ấy. Hơn hết, nhiều người cũng nhìn thấy được hình ảnh của mình trong ấy.

Chị Huyền bị bi.ến chứng bă.ng huy.ết sau ca sinh, những tưởng đã không thể trở về bên con, cuối cùng ê kíp bác sĩ đã phải cắt bỏ toàn bộ t.ử cu.ng để cứu chị. Thật xúc động khi trong khoảnh khắc thập tử nhất sinh của vợ, người chồng, người bố của các con chị đã túc trực. Anh đã khóc rất nhiều vì thương vợ.

q3hMMhJLA3FgLPoGFbtqIebQkzh9wuDr-VZyiKFJb2iSP90G15OajldN5ibq2Wvl26IJdVpDCyq-xmk5dC4eKjmyyCzOjw

Câu chuyện của chị Huyền là câu chuyện của một bà mẹ chiến binh can đảm. Vì vậy, hơn bất cứ ngôn từ nào, những lời từ sâu thẳm chị viết ra mới thật sự sống động và chân thật.

Em xin được phép trích lại nguyên văn toàn bộ chia sẻ của chị được share rất nhiều trong những ngày vừa qua như một câu chuyện tiếp thêm sức mạnh, ý chí cho các bà mẹ khi chuẩn bị đón thiên thần nhé.

Viết cho thiên thần Lily của mẹ! Em bé đáng thương nhưng vô cùng may mắn.

Con tên là Triệu Uyển Tâm. Tên tiếng anh của con là LiLy (chị Thanh con đặt), mẹ gọi con là LiLy luôn vì các bác sĩ y tá ở đây rất thích tên của con. Con chào đời ngày 11/12 /2019 định mệnh. Con nặng 3.1kg

Cuộc đời này có mẹ là điều may mắn nhất phải không con? Vậy mà suýt nữa thì mẹ không thể gặp lại con, không thể bế bồng nâng niu con gái bé nhỏ của mẹ .

Nếu ngày hôm đó mẹ ra đi mãi mãi thì mẹ thật có lỗi với con và anh chị của con . Có điều may mắn con đã an toàn .1 mạng đổi 1 mang mẹ nghĩ cũng xứng đáng . Vì với mẹ các con là điều quan trọng nhất .

9LO13H1PsZMO3mKkQxLXa0fnVTMXaqceX_6F9jUROoiM-BcdEG4-fZmxwa9z2bKFTC_DOZAyFe0RcP2K-Pbru4w_1BYp

Người ta bảo “Gái chửa cửa mả “ ý nói tới những biến chứng, những tai nạn ngu.y hi.ểm có thể gặp khi sinh. Mẹ nghe rất nhiều nhưng chẳng bao giờ mẹ nghĩ chuyện đó lại xảy ra với mẹ. Ngay cả khi chuyện đó bắt đầu xảy ra với mẹ, mẹ cũng nghĩ chỉ bình thường thôi.

Vì Mẹ mang thai khỏe mạnh không có bất cứ bệnh lý nào dù nhưng sinh các anh chị của con cũng nhẹ nhàng với mẹ. Mẹ không lo lắng hay s.ợ h.ãi điều gì cho tới khi mẹ tỉnh lại bố và các bác sĩ nói với mẹ những điều tồi tệ mẹ vừa trải qua.

Chuyện bắt đầu ngày ngày 11 tháng 12 . 10h sáng mẹ nhập viện để bác sĩ tiêm thuốc gi.ục sinh, bởi vì 3 ngày trước con vận động quá ít . Mẹ phải nằm 1 chỗ để đếm số lần con vận động trong bụng mẹ.

Còn 3 ngày nữa mới tới ngày dự sinh nhưng bố mẹ vô cùng lo lắng nên quyết định để con ra sớm cho an toàn và mọi chuyện bắt đầu .

fbbzqkrsWh7Wu2VrzgE-kMeqGGjzsPtlDecuyIZIwXs1rymm0sH6KSTD2pY-sg5-7-FporRQSyh73kNkH6vLwvy02o-X6g

Khoảng 11:30 mẹ được đưa vào phòng tiêm thuốc gi.ục sinh. Lúc này mẹ vẫn khỏe mạnh bình thường. Chưa có dấu hiệu mở hay đa.u đ.ớn gì. Các bác sĩ nói với mẹ thường thì 2 ngày hoặc nhanh thì đêm nay. Bố mẹ hiểu là sẽ rất lâu vì trước mẹ cũng đã từng tiêm thuốc gi.ục sinh anh Bambi.

g6ImfYstJJ5a4Uf5sZtqS-i8tTL4qbXPoJfvfFhplTWtC3KlKVK_hYAVfVYGjShfwpCtqg9T164N6mGMFxob82hTMc4SQDI

Đến khoảng 9h tối mẹ có cơn đau nhiều hơn, bác sĩ khám cho mẹ và nói mở 5cm rồi. Mẹ nghĩ mới 5cm thì còn lâu mới đẻ được . Sau đó 1 cô y tá tới dựng giường của mẹ thẳng lên bắt mẹ ngồi t.ư th.ế dạng 2 chân. Cô ấy nói ngồi như vậy con sẽ xuống nhanh hơn.

vHAZrvIo9s4TSnBSmci3RRPIs9b00vclAnEuGnZu9KovcpgcStIXf74xGTiMhk8441JrFn05h2wdEjpj1G22Cfy9-oFL

Lúc này mẹ vẫn kiểm soát được cơn đau mọi thứ nhẹ nhàng với mẹ. Nhưng khoảng 30-40 phút sau cơn đau nhiều hơn và liên tục mẹ nói với bố đau nhiều và nhanh thế này chắc em sắp sinh rồi. Mẹ bảo bố gọi bác sĩ đi .

Bố vẫn nghĩ không nhanh thế được nên chần chừ cho mẹ đau thêm 1,2 cơn. Lúc này cơn đau cấp độ 7-8 liên tục cơn đau này chưa dứt cơn khác lại tới. Mẹ bảo bố mẹ không thể kiểm soát nữa bố vội vàng đi gọi bác sĩ.

Trong lúc bố đi mẹ chịu thêm. 1 cơn đau lúc này nhói cảm giác như con đã xuống tới nơi rồi. Mẹ không thể hít thở đều không thể bình tĩnh nữa. Bác sĩ, y tá vào khám cho mẹ họ bắt đầu hoảng loạn rồi hô hào mọi người nhanh lên. Trời ơi mẹ không thể kiểm soát được.

zpY22zpzL8ixkazE-Fj8sV2CALsy5XHkfOvypvhPyaZf5rJYNwCKYZIBaFJckQ70Twvx6sWce4RfQmgXiz6IAaYJDW8BoQ

Mẹ la lên “Làm ơn nhanh lên, tôi không thể chịu thêm được nữa” Lúc này họ mới chuẩn bị đồ đỡ đẻ cho mẹ. Mẹ không thể phối hợp với bác sĩ, giờ cơn đau cứ thế kéo đến rất buốt rất khó tả.

w4DwuZPlZNjU81gi0_qvaamMSsi14m_sR_HIZwGbyqzpUM5XtFAvU-UzkVwyKPA-QVPdw3ZOKFgt4UVnulaRj5-_Lp2V

Mọi việc diễn ra trong 2 phút thì con chào đời. Mẹ được om con vào lòng cứ tưởng mọi chuyện qua rồi. Nhưng lúc này bác sĩ nói mẹ chảy rất nhiều má.u họ không thể cầm máu cho mẹ.

Mọi người hoảng loạn mẹ nghe 1 bác sĩ nói “”we need everyone” (chúng tôi cần tất cả mọi người), tiếng mọi người hô hào nhau nhanh lên. Bác sĩ nói gì đó với bố và mẹ nghe được bố nói “Làm ơn làm bất cứ điều gì có thể”.

nQxjOK11CxUpdgR2DwokNsNKFi-pwEnnGnxs836PV2G3c4yw_pxPEs9QzCdUXdGX1x2pEg2_P4wMHKwsQ_DT06WhlcZV

Mẹ lúc này vẫn nhận biết mọi chuyện đang diễn ra. Mẹ cảm giác đang m.áu đang chảy ra rất nhiều nhưng mẹ chẳng nghĩ tới điều gì tồi tệ.

Mẹ nghĩ chắc mẹ bị bă.ng huy.ết thôi cái này mẹ nghe các chị các mẹ kể nhiều rồi. Mẹ nghĩ nó cũng ngu.y hi.ểm nhưng tiêm thuốc cầm m.áu là được. Thật sự lúc đó mẹ nghĩ chả có gì nghiêm trọng. Mẹ vẫn bình tĩnh lắm.

Bố chạy tới bên mẹ và nói mẹ chảy rất nhiều máu cũng không biết chảy từ đâu nhưng không thể cầm máu cho mẹ. Bác sĩ bảo phải mổ gấp. Bố cứ khóc và nói rằng bố ở đây với mẹ và bảo mẹ đừng lo lắng. Bố bảo bố cần mẹ và bảo mẹ cố lên.

Mẹ vẫn nghĩ mọi chuyện làm gì tới mức nghiêm trọng mà bố lo quá. Mẹ bắt đầu thiếp đi 1 cô y tá nói với mẹ “Mở mắt đi chị, mở mắt nhìn con của chị nè. Con bé cần chị.” Mẹ mở mắt xong lại nhắm mắt.

Cô ấy lại gọi mẹ “Mở mắt đi chị, hãy ở lại với chúng tôi, các con cần chị”. Mẹ cũng mở mắt và nói OK với cô ấy nhưng rồi mẹ lại thiếp đi nhưng mẹ vẫn nghe được mọi người nói chuyện.

Juw8U82t8z90mr6eGjwFF2BWWQoxg-8V0FIf17PDD1TXoPwrXY-3RAKO4ILPrt-x0nswM0MdfjyJ4ZtfyGOfrF59F-vQ8Q

Mẹ được đưa vào phòng cấp cứu, các bác sĩ chuẩn bị mổ cho mẹ. 1 cô y tá vẫn gọi mẹ mở mắt. Mẹ mở mắt thì thấy 1 tấm vải xanh được căng ngang người mẹ giống y trong phim.

Lúc này mẹ bắt đầu hoảng mẹ nghĩ mẹ vẫn tỉnh táo, mẹ nghĩ họ định mổ cho mẹ mà không có thuốc mê sao? Mẹ nghe các cô các bác sinh mổ nói họ vẫn cảm nhận được từng nhát dao trên bụng. Mẹ thấy sợ nhưng rồi mẹ thiết đi lúc nào không biết.

Không biết bao lâu sau khi mẹ tỉnh lại, mẹ lại nghe bố nói mẹ vẫn tiếp tục chảy máu trong ổ bụng và họ không rõ nguyên nhân. Bố bảo có thể họ sẽ mổ 1 lần nữa cho mẹ. Lúc này mẹ mới thật sự sợ. Mẹ nghĩ nếu mẹ không thể vượt qua các con sẽ thế nào ?

zEeLrC4_rfs1D7IMw2M9zdzVbSAoDgaav5-kGFUXCIDlpzjuBWuWJKXxO3cVjOnDiIzM0UuReRUfK_JTR34QUmD56Hhq

Mẹ còn chưa nhìn rõ LiLy của mẹ mẹ không thể nhớ nổi khuôn mặt con và nếu ko có mẹ các con sẽ ra sao? Mẹ bắt đầu sợ ch.ết. Các bác sĩ đẩy mẹ vào phòng cấp cứu lần 2. Mẹ lúc này không còn sợ đau nữa. Mẹ nằm im và không biết họ làm những gì trên cơ thể mẹ.

Khi tỉnh lại lần này, mẹ thấy xung quanh mẹ là các cô y tá các bác sĩ. Mọi người chúc mừng mẹ. Mẹ chẳng hiểu gì lắm chỉ biết nói cảm ơn. Rồi cứ 1 2 tiếng lại có người tới nói là bác sĩ của khoa này, khoa kia đã tham gia mổ cho mẹ. Tất cả đều nói “Cô ấy trông ổn hơn rồi… Cô ấy đã làm rất tốt”.

Rất nhiều lần trong ngày, ai cũng nói trông mẹ khá lên rất nhiều. Mẹ thấy chân tay của mẹ phù hết cả, mẹ bảo bố chụp ảnh mẹ cho mẹ xem. Ôi trời ơi mặt mẹ phù phúng tích nước trông đến kinh. Mẹ hỏi sao mọi người cứ bảo mẹ trông tốt hơn???

UFabOVMmPcwuGDuTejk1rZgt2XBi4kmixqkjLWhCcqgmMwmSQ61Xp3DV24Q_oMXhdPSMYIqkpcDy3hGfd7NiW1hnQjskoEE

Bố bảo vì lúc mẹ vào phòng cấp cứu người mẹ đã chuyển trắng hết rồi, mẹ đã như người ch.ết và tất cả mọi người đều sợ và nghĩ mẹ không qua được. Bác sĩ nói mẹ mất m.áu quá nhiều. Chỉ trong 15 phút, mẹ mất 80% máu cơ thể và trong thời 6 tiếng mổ, máu vẫn liên tục chảy.

May mắn đây là bệnh viện lớn họ trữ sẵn rất nhiều máu có thể truyền cho mẹ. May mắn là sinh con buổi đêm nhưng vẫn có bác sĩ các khoa ở bệnh viện nên có thể cấp cứu kịp thời cho mẹ.

Bố bảo có 15 bác sĩ cấp cứu cho mẹ ngày hôm đó. Thế là may mắn mẹ thoát ch.ết, mẹ được đưa vào phòng hồi sức. Mẹ không thể nói chuyện trên người toàn ống dẫn và dây truyền .

Mẹ thở th.oi th.óp vì có mấy cái ống dẫn đưa thẳng vào dạ dày, phổi của mẹ .

Không thể thở, cũng không thể nói chuyện. Lúc này mẹ được gặp lại bố và con. Bố khóc như mưa trông rất buồn cười con ạ. Mẹ thấy mình may mắn vô cùng vì có bố bên cạnh và còn các con nữa, chỉ vậy đã làm mẹ hạnh phúc.

Lúc này mẹ vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ. Sau 3 ngày ở phòng hồi sức, mẹ được tháo ống thở to, lúc này mẹ có thể nói chuyện. Mẹ hỏi bố là họ cắt gì từ bụng của mẹ? Bố bảo mẹ bị vỡ t.ử cu.ng khi sinh con. Mẹ cũng không hiểu tại sao mới mở 5cm mà con đã đòi ra rồi. Mọi việc diễn ra quá nhanh chóng.

Bác sĩ đã phải cắt toàn bộ t.ử cu.ng của mẹ. Điều đó đồng nghĩa với việc mẹ sẽ không thể sinh thêm em bé nào nữa.

Mẹ đã có 5 đứa con khỏe mạnh xinh xắn nhưng nghĩ tới việc mẹ không thể có thêm con cũng là cú sốc với mẹ . Bố và bác sĩ giải thích rất nhiều cho mẹ hiểu tại sao họ phải cắt. Nếu không mẹ đã không thể sống được.

Ừ thôi chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là mẹ được gặp lại bố và các con .

Ngày thứ 4 mẹ gặp bác sĩ chỉ đạo ca mổ tới thăm, ông ấy cũng nói mẹ trông rất ổn.Ông ấy chúc mừng mẹ. Còn nói câu làm mẹ chảy nước mắt, mẹ thấy thấm những điều kinh hoàng mẹ đã trải qua.

Ông ấy nói “Xin chúc mừng, chúc mừng cô đã hồi phục 100%”. Mẹ chỉ biết cảm ơn họ đã kịp thời cứu sống mẹ. Ông ấy nói cả ê kíp đã làm rất tốt, không phải chỉ mình ông ấy .

Cảm ơn các bác sĩ ,y tá đã cứu mẹ ngày hôm đó .

Cảm ơn trời phật tổ tiên phù hộ cho mẹ được gặp lại các con .

Nhắn nhủ với các con gái của mẹ. Sau này lớn hãy tìm người đàn ông như bố của các con. Tuy có vụng về đôi chút nhưng là người chân thành tình cảm. Bác sĩ nói với mẹ bố đã khóc suốt 6 tiếng mẹ trong phòng cấp cứu.

Sau việc lần này mẹ mới biết bố con đã lo lắng cho mẹ thế nào. Cảm ơn duyên phận đã cho mẹ gặp bố của các con.

Sau sự việc lần này mẹ càng biết ơn bà ngoại đã sinh ra mẹ. Bà nội đã sinh ra bố. Họ cũng đã đánh đổi sức khỏe, mạng sống của mình để các con được đến với thế giới này. Không phải ai cũng may mắn vượt cạn thành công, không phải lần nào cũng thuận buồm xuôi gió .

Mẹ nhất định sẽ hiếu kính với đấng sinh thành

Mẹ không có của cải vật chất để báo hiếu nhưng mẹ chắc chắn 1 điều ông bà sẽ nhận được sự quan tâm lo lắng, sự tôn trọng từ mẹ .

Hi vọng ai làm con cũng sẽ hiểu dc điều này”.

PFx551K6gOZClX6CvCodWFo068DE5ilvQMvf6str4C0TkEZWJdR3ipPBL3cmuna7tfb9pnvXZuJZfDfj1fMS5DqlwDuwbkU

Bài chia sẻ của chị Huyền được cộng động mạng rất quan tâm với hơn 11.000 lượt chia sẻ và gần 5.000 bình luận

Theo giadinhmoi

script async src="https://securepubads.g.doubleclick.net/tag/js/gpt.js">
X