40 tuổi, tôi nhận quả báo vì ngo.ại tình. Giờ liệt nửa người mà một thân một mình bơ vơ

Ngày tôi buông tay vợ cũng là lúc tôi đang đặt dấu chấm hết cho tương lai của mình, từ hôn nhân cho đến sự nghiệp.

Tôi biết bây giờ đã quá muộn để kể lể và xin tha thứ nhưng tôi chỉ mong được chia sẻ câu chuyện đời mình. Mong rằng đừng ai ham mê hào nhoáng mà quên mất điều quan trọng trong đời này như tôi.

Tôi năm nay gần 40, vẫn sống một mình ở quê từ sớm đến tối. Ai không biết lại hỏi tôi “sao trước đây không lập gia đình”. Những lần như vậy, tôi chỉ cười trừ cho qua chuyện.

Tôi từng có một sự nghiệp nhiều người mong ước, một gia đình hạnh phúc, vợ đẹp con khôn nhưng vì bản thân không biết trân trọng những gì mình đang có, tôi đã tự tay đánh mất tất cả.

Năm 30 tuổi, tôi cưới vợ, cô ấy là một giáo viên cấp 2, hiền thục, dịu dàng và có học thức. Ai cũng bảo tôi may mắn bởi cô ấy không những giỏi giang lại còn khéo léo, biết đối nhân xử thế, nói chuyện chẳng mất lòng ai. Thời điểm đó, tôi cũng làm nhân viên ngân hàng, lương tháng đủ ăn đủ tiêu.

Kết quả hình ảnh cho 40 tuổi, tôi nhận quả báo vì ngoại tình. Giờ liệt nửa người mà một thân một mình bơ vơ

3 năm sau kết hôn, vợ chồng tôi có 2 con, một trai một gái. Từ khi có con, cuộc sống gia đình có nhiều va chạm và xích mích hẳn. Bao nhiêu gánh nặng cơm áo gạo tiền, nuôi con ăn học giữa cái đất Hà thành đổ lên đầu 2 vợ chồng. Ông bà nội ngoại ở quê lại cũng không dư giả gì mà giúp.

Nghĩ cảnh đi làm công ăn lương mãi nản quá, tôi bàn với vợ gom vốn làm ăn.

“Vợ chồng mình phải liều làm lớn một lần thôi em. Chứ cứ như thế này bao giờ mới khá”

“Anh tính sao thì em theo đó. Kinh doanh em không hiểu lắm nhưng mà em ủng hộ chồng”

Sau 3 năm bươn chải, cuối cùng chúng tôi cũng có được một cơ ngơi khang trang mà nhiều người phải mơ ước. Hạnh phúc có lẽ sẽ là viên mãn như thế nếu như tôi không ngoại tình.

Thời gian đó, tôi mê như điếu đổ một em ở quán bar mình thường lui tới. Em không phải là gái mà làm tiếp viên bia rượu của quán. Em trẻ trung, nhiệt huyết lại xinh đẹp, đặc biệt thần thái rất lạnh. Giữa chúng tôi là một cuộc trao đổi, em cho tôi tình yêu cùng những đêm thăng hoa trên giường, đổi lại tôi sẽ chu cấp cho em cuộc sống.

Chúng tôi cứ thế qua lại với nhau cho đến một ngày vợ tôi biết tất cả mọi thứ. Em khuyên nhủ, giảng giải rồi cảnh cáo chồng về hậu quả nhưng tôi vẫn chẳng thay đổi gì. Tôi như ăn phải bùa mê thuốc lú của người tình nhỏ.

Hình ảnh có liên quan

Cực chẳng đã, em quyết định ly hôn. Em nói danh dự của một nhà giáo không cho phép em có chồng ngoại tình. Lòng kiêu hãnh của em cũng không chấp nhận chuyện chung chồng với thiên hạ. Tôn trọng em, thế là chúng tôi chia tay nhau trong yên bình lặng lẽ.

“Có lẽ mình hết duyên nợ rồi. Mình kết thúc ở đây thôi, cả hai nên cho nhau lối đi riêng”.

Lúc đó tôi có tiền trong tay chẳng sợ gì cả. Nhưng đúng là đàn ông lúc có tiền mua gì cũng được chỉ là đời đời sẽ không mua nổi một cô vợ tào khang bên cạnh. Ngày buông tay vợ cũng là lúc tôi đang đặt dấu chấm hết cho tương lai của mình, từ hôn nhân cho đến sự nghiệp.

Kể từ khi vợ đi, tôi tự do bay nhảy với những mối quan hệ mới. Những cuộc vui thâu đêm suốt sáng quên cả công việc. Chẳng ai nhắc tôi ăn uống đầy đủ, đi ngủ sớm hay nhớ đem tập tài liệu quan trọng đi làm.

Công việc ngày càng trì trệ, đi xuống. Không lâu sau đó, công ty phá sản, tôi phải gánh số nợ hàng chục tỉ đồng. Nhân viên cũng chẳng dại gì mà tiếp tục cống hiến sức mình cho một doanh nghiệp không có tương lai.

Bạn bè quay lưng, người tình cũng mất hút. Tôi lao vào rượu chè bê tha, bữa trưa, bữa tối đều lót dạ bằng bia rượu… Cho đến một đêm mưa lạnh, vì quá say, tôi đã đâm vào xe ô tô đến suýt mất mạng.

Sau lần đó, tôi bị liệt mất chân phải không cử động được. Cuộc đời gắn liền với chiếc xe lăn vĩnh viễn. Giữa thành phố này chẳng còn ai để bấu víu, lại chẳng còn mặt mũi nào để tìm về với vợ con. Phần vì xấu hổ, phần vì tôi không muốn thêm gánh nặng cho vợ cũ.

Kết quả hình ảnh cho tai nạn liệt người

Giờ đây tôi đã bỏ hết tất cả để về quê sống. Một mình cô quạnh sáng tối nhưng không bao giờ dám mở miệng trách thân phận. Tất cả đều là quả báo mà tôi tự gây nên.

Nhiều người bảo tôi hãy thử một lần cầu xin vợ cũ được tha thứ, vợ chồng không còn tình cũng còn nghĩa nhưng chẳng thà tôi cứ sống cô quạnh thế còn hơn làm phiền cô ấy.

Nhiều lúc nhìn gia đình người ta đoàn viên, tôi lại thèm cảm giác có được một bữa cơm gia đình. Nhưng đời này, tôi làm gì còn tư cách để nhắc đến 2 từ “gia đình” thiêng liêng ấy. Với vợ tôi, cô ấy đã thiệt thòi quá nhiều, tôi không muốn vợ phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.

script async src="https://securepubads.g.doubleclick.net/tag/js/gpt.js">
X