Nửa đêm em nghén thèm bát phở, chồng lặn lội đi mua để rồi anh không bao giờ trở về nữa

Em sinh con vừa được tròn 3 tháng, cũng là gần 1 năm em không còn anh ở bên cạnh. Con trai sinh ra cũng không được biết mặt bố.

Cho đến tận lúc này em vẫn chưa hết dằn vặt bản thân mình. Giá như đêm đó không cố làm nũng, thì chắc giờ này anh vẫn còn bên cạnh mẹ con em, đầm ấm vui vẻ…

Vợ chồng em cưới nhau khi cả hai mới 25 tuổi, vừa ra trường đi làm được 1 năm thì về 1 nhà. Gia đình hai bên đều ủng hộ nhiệt tình chứ không cấm đoán gì. Thế nên đám cưới của bọn em được tổ chức rất tươm tất, ấm cúng. Cưới xong bố mẹ chồng mua cho bọn em 1 căn chung cư ra ở riêng, vì dưới chồng em còn 1 chú út nữa.

Từ nhỏ em cũng được bố mẹ cưng chiều nên chỉ chú tâm vào học hành, việc nữ công gia chánh rất kém. Cũng may là em không phải làm dâu, thỉnh thoảng cuối tuần mới về bên nhà chồng nhưng cũng chỉ phụ mẹ anh nấu nướng thôi. Được cái cả nhà chồng rất quý em không chê bai điều gì cả.

Kết quả hình ảnh cho vợ chồng tình cảm"

Chồng em nấu ăn rất ngon, từ hồi cưới nhau hầu như là anh vào bếp thay vợ. Bọn em phân công lao động rất rõ ràng. Em sẽ cắm cơm, dọn dẹp nhà cửa, rửa bát, giặt giũ còn chồng chế biến món ăn.

Từ lúc có bầu, em nghén nặng nên chồng chiều lắm, chăm vợ đâu ra đấy, nhận làm hết việc nhà để em có thời gian nghỉ ngơi, dưỡng thai. Em mà kêu thèm ăn món gì là anh sẵn sàng phi xe máy đi mua cho bằng được cho vợ.

Đêm hôm đó tự nhiên em lại lên cơn nghén ăn, nằm v.ật v.ã đến 11h đêm không ngủ được, em bảo chồng:

“Chồng ơi, tự nhiên vợ thèm bát phở nóng thả một quả ớt thật cay vào quá”

“Giờ này thì làm gì còn phở, hay dậy xem có gì trong tủ anh làm cho em ăn”

2 vợ chồng lục tục kéo nhau dậy lục đồ ăn, nhưng trong tủ cũng chỉ còn hoa quả, sữa chua, mà em lại không thèm những món đó. Em bảo chồng:

“Không ăn, em chỉ thèm phở thôi, nhưng thôi, muộn rồi em đi ngủ đây”

“Thế ngồi đây chờ một lúc, anh ra ngoài đường xem quán nào còn mở anh mua cho”

Kết quả hình ảnh cho chồng đi mua phở"

Nghĩ cũng thương chồng, nửa đêm nửa hôm lọ mọ đi mua đồ cho vợ. Nhưng vì cơn thèm đang v.ật nên em không phản đối mà còn hà.o h.ứng giục anh đi. Ngồi đợi mãi 30 phút vẫn không thấy chồng về, em bắt đầu sốt ruột nên lấy điện thoại gọi cho anh.

Ngay cuộc đầu tiên bên kia đã bắt máy nhưng không phải giọng của chồng em. Tiếng một người đàn ông lạ hoắc nói trong hốt hoảng:

“Chị có phải người nhà của anh ấy không, anh ấy bị t.ai n.ạn nặng lắm…”

Em nghe mà bủn rủn cả chân tay, vội dập máy, cuống cuồng gọi điện cho bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ. Một lúc sau thì anh trai sang đưa em lên bệnh viện với chồng. Nhưng đã muộn rồi mọi người ạ, chồng em đã ra đi mãi mãi trên đường đến viện, không kịp trăng trối gì cả.

Kết quả hình ảnh cho chồng bị tai nạn"

Em gục tại chỗ khi biết anh đã không còn ở bên mình và con nữa. Cái cảm giác mất mát quá lớn ấy đau đến nghẹt thở mà suốt đời em không bao giờ muốn nhớ đến. Nhưng suốt thời gian dài, cho đến tận bây giờ em vẫn bị á.m ả.nh mãi không thôi.

Giờ em vẫn còn con bên cạnh bầu bạn. Những lúc nằm ngắm khuôn miệng, sống mũi cao cao của con mà em thấy nhớ chồng vô cùng. Giá như đêm đó em không làm nũng, không cố v.òi v.ĩnh chồng để anh đi mua phở cho mình thì hôm nay em đâu phải chấp nhận một sự thật quá cay đắng thế này.

Theo giadinhmoi

script async src="https://securepubads.g.doubleclick.net/tag/js/gpt.js">
X