Mẹ ngã giàn giáo 8m khi kiếm tiền nuôi con: Hôn mê 1 tháng chưa tỉnh, 2 con khóc lả đợi về
Họa vô đơn chí, câu nói dường như thấm thía khi nhìn vào hoàn cảnh của chị Hà Thị Thú (50 tuổi, xã Đông Thọ, Thái Bình) hiện tại. Một thân một mình nuôi con, chị bị tai nạn lao động nghiêm trọng và đến giờ vẫn chưa hồi phục.
Đến nay đã 1 tháng từ ngày được cấp cứu chữa trị trong bệnh viện, chị Thú vẫn còn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, hai chân bị liệt. Trước cảnh éo le, anh em trong nhà túc trực thay phiên nhau chăm sóc chị. “Cô Thú bị ngã giàn giáo từ độ cao 8 m khi đang làm phụ hồ. Rất có thể do hôm ấy nắng nóng đỉnh điểm, cô bị say nắng nên mới trượt chân”, anh Hà Ngọc Linh – cháu ruột của người phụ nữ khốn khổ này cho biết.
Nhiều người hay bảo, trời ít khi dồn ai vào đường cùng. Vậy mà khi biết hoàn cảnh thương tâm của chị Thú mới càng nghẹn ngào khi nhận ra quá đau lòng. Cách đây 10 năm, chồng chị đột tử qua đời và để lại nỗi đau góa bụa tang tóc. Bao năm, chị gánh gồng bươn chải làm đủ mọi nghề để nuôi các con thay chồng, từ làm ruộng, làm mướn rồi phụ hồ. Nặng nhọc vất vả bao nhiêu cũng chịu, miễn sao chị có thể nuôi các con.
Tưởng chừng số phận sẽ cho mẹ con chị cuộc sống vừa đủ qua ngày, ai ngờ biến cố ập đến. Ngày chị ngã giàn giáo, mọi người nhanh chóng đưa vào viện cấp cứu. Theo lời bác sĩ điều trị, phẫu thuật chủ yếu để giữ lại mạng sống nhưng khả năng bị liệt vĩnh viễn là rất cao. Hiện tại chị Thú vẫn thở máy do phần phổi bị dập quá nhiều.
Đáng nói chi phí điều trị ở viện rất cao, với người bình thường còn chật vật, huống gì hoàn cảnh của người phụ nữ góa chồng làm thuê cuốc mướn nuôi con qua ngày. Đến nay, số tiền chữa trị đã lên đến 100 triệu đồng. Một phần, chị có bảo hiểm chi trả nhưng phần còn lại cũng là cả vấn đề, cả nhà phải chạy vạy hỏi mượn khắp nơi.
Ảnh: Yeah1
Vốn là trụ cột kinh tế trong nhà, chị Thú bất ngờ bị tai nạn, đến nay đã 1 tháng vẫn còn hôn mê và nguy cơ bị liệt về sau là rất cao. Thế có phải là tận cùng của bi kịch chưa? Họa vô đơn chí, lắm lúc cuộc sống như muốn dồn con người vào đường cùng. Các con của chị còn quá nhỏ, đứa mới học xong lớp 9, đứa nhỏ chỉ vừa lớp 6. Mọi chi tiêu trong nhà đều dựa vào chị, vậy mà biến cố ập đến, tính mạng của chị còn tranh giành từ tay thần chết mỗi ngày. Nghẹn ngào là cảnh hai con ở nhà ngóng ngày mẹ hồi phục, các em khóc lả từ khi nghe tin mẹ bị tai nạn.
Nghe chuyện mà thương hết sức. Đôi khi chúng ta cứ than phiền cuộc sống của mình tẻ nhạt buồn chán, mọi chuyện chỉ cần không như ý một chút là vội buồn rầu. Nhưng đời này ai cũng có nỗi bận tâm đau khổ riêng. Ngước lên thì thấy bản thân thua thiệt nhiều người nhưng cúi xuống vẫn còn may mắn lắm. Chúng ta vẫn còn sức khỏe, tay chân lành lặn, công việc ổn định và gia đình để trở về. Đó đã là hạnh phúc, là điều mà biết bao người mong cầu. Nhiều khi ta cứ than đôi giày xấu xí, mà quên mất những người cụt chân chỉ ao ước một lần được mang giày, được đi trên đôi chân của mình.
Sống ở đời, lắm lúc cũng phải biết nhìn xuống để thấy nhiều phận đời trôi nổi, khổ sở hơn mình rất nhiều. Để từ đó nuôi dưỡng lòng trắc ẩn, giúp đỡ được điều gì trong khả năng thì đừng ngại. Nếu cứ ngước lên, thấy mọi người đều giàu có sang trọng hơn mình thì dễ nuôi nấng cảm xúc đố kỵ ghét ghen, rồi lại nghĩ mình dở tệ thua thiệt.