Rảnh rỗi không trông cháu nào, 10 năm sau tôi ân hận, nước mắt nuốt vào trong không dám ca thán
Cuộc đời con người đúng là chẳng ai biết được chữ 'ngờ'. Sống mấy chục năm trên đời, đến giờ này tôi vẫn không biết mình khôn hay dại, đúng hay sai chỉ vì chuyện 'không trông cháu' cho các con đã từ 10 năm trước!
Đêm nào nằm cũng nuốt nước mắt vào trong, chẳng dám ca thán với ai. Bề ngoài ai cũng tưởng tôi là người mẹ, người bà hạnh phúc bên con cháu nhưng sự thật là không!
Đã 10 năm rồi, giờ tôi cũng chỉ biết lên đây chia sẻ để vơi bớt đi nỗi sầu, không biết có ai cùng hoàn cảnh như tôi không. Có lúc tôi cũng nghĩ có lẽ ‘mình đã sai rồi’.
Vợ chồng tôi không hợp nên đã ly hôn từ khi các con mới học cấp 1. Nhà có 2 đứa con đủ nếp đủ tẻ, thằng anh lớn 9 tuổi ở với bố, đứa nhỏ 7 tuổi ở với mẹ (theo tòa xử). Dù là như vậy nhưng thực tế tôi nuôi cả 2 đứa vì bố tụi nhỏ đi lấy vợ, thằng anh không muốn ở với bố nên đã ‘lén’ sang nhà mẹ và không về nữa.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi đi dạy học để nuôi các con (tôi là giáo viên cấp 1). Gần 20 năm, tôi coi các con là tất cả nguồn sống của mình. Mỗi ngày chỉ biết đi làm, đi chợ, nấu ăn, cho con học, cho con chơi, dạy con những điều tốt đã là một niềm hạnh phúc rồi. Lúc đó, các con cũng rất yêu thương tôi, dường như chúng cũng hiểu được mẹ một mình vất vả nên cả 2 đều rất chăm chỉ, ngoan ngoãn, tự giác trong học tập và cuộc sống.
Tôi đã từng nghĩ, cuộc đời tuy có đắng cay nhưng cũng đã bù lại cho tôi được 2 con ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Về già tôi ít nhất có thể thảnh thơi, hạnh phúc bên con cháu!
Những tháng ngày mẹ con tôi cùng nhau lớn lên
Vậy nhưng, trần gian ai biết được chữ ngờ!
2 con tôi lần lượt cưới vợ, gả chồng. Tôi cũng đến tuổi về hưu.
Vì con gái lấy chồng xa nên tôi cũng không giúp được nhiều. Tôi vẫn sống ở căn nhà dưới quê và cũng đã cho con trai 500 triệu để mua một căn chung cư nhỏ trên thành phố cho 2 vợ chồng có chỗ ổn định.
Vào thời điểm này, cháu nội cũng đã chào đời. 2 con muốn tôi bỏ nhà ở quê để ra chăm cháu cho các con tập trung đi làm nhưng bản thân tôi nghĩ rằng, mình đã bao năm vất vả, dành tất cả cho các con rồi, giờ về hưu chỉ muốn có thời gian dành cho bản thân, giữ sức khỏe và an hưởng tuổi già. Các con cũng đã đủ lông đủ cánh, có thể tự sắp xếp cuộc sống của mình rồi. Vì vậy tôi từ chối trông cháu nhưng cũng nói nếu các con thuê người giúp việc tôi sẽ cho tiền mỗi tháng 3 triệu.
Lúc đầu, các con cũng đồng ý và mọi thứ diễn ra bình thường. Về sau tôi mới biết, các con đã lẳng lặng nhờ ‘bà 2’ (tức là vợ 2 của chồng tôi lên trông cháu).
Tôi không biết mình đã sai lầm không nữa
Kể từ đó, ‘bà 2’ với con cháu tôi càng ngày càng thân thiết, gần gũi với nhau, còn khoảng cách giữa tôi và các con thì như kéo dài vô tận. Tôi cảm nhận được điều đó trong từng ánh mắt cử chỉ chứ các con cũng không vô lễ hay nói gì với tôi cả.
10 năm trôi qua. Giờ đây, ‘bà 2’ dù không ở tại nhà con trai tôi nữa mà về quê sinh sống nhưng vẫn rất gần gũi với gia đình con trai tôi. Trong nhiều lần trò chuyện, con trai tôi đã nói trước mặt tôi rằng: Nhờ có bà 2 mà cả 2 vợ chồng đã vượt qua được giai đoạn có con nhỏ khó khăn, nên 2 vợ chồng cảm ơn bà rất nhiều và sẽ hiếu kính với bà mãi mãi về sau!
Bỗng dưng tôi cảm thấy mình như người thừa trong gia đình!
Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu ngày tháng tôi cùng các con lớn lên giờ chẳng ai nhắc tới. Các con chỉ nhớ chuyện ‘tôi không trông cháu’! Nhiều đêm tôi đã tự hỏi mình, có phải tôi đã sai? Có phải tôi là người mẹ, người bà ích kỉ không. Hãy cho tôi một lời khuyến nếu mọi người đã đọc những dòng chia sẻ từ tận đáy lòng này!
Nguồn: https://www.webtretho.com/f/ngam-chuyen-doi/ranh-roi-khong-trong-chau-nao-10-nam-sau-toi-an-han-nuoc-mat-nuot-vao-trong-khong-dam-ca-than