‘Cháu vào mẫu giáo rồi bà thảnh thơi’, mẹ quyết rời nhà con gái sau khi thấy ảnh thông gia đi du lịch

Sau khi người già về hưu, họ nên tận hưởng cuộc sống hay phụ giúp con cháu?

Mỗi người già có một câu trả lời khác nhau, một số cho rằng nuôi dạy con cái của mình phương trường đã được coi là hoàn thành nhiệm vụ, một số cho rằng nên làm mọi thứ có thể để giúp đỡ con mình, chẳng hạn như chăm sóc cháu giúp con.

Trên thực tế, 2 ý kiến ​​này đều có lý, nếu người già còn sức khỏe và có điều kiện tài chính thì quả thực có thể giúp đỡ con cháu một cách phù hợp chứ không nhất thiết phải ép buộc. Một số cụ già rõ ràng sức khỏe yếu nhưng vẫn nhất quyết chăm sóc cháu, điều này gần giống như hành hạ bản thân. Ngoài ra nếu con cái không biết ơn thì lòng tốt bị lãng phí cho những người không xứng đáng.

Trường hợp của dì Vương nằm ở vế sau. Câu chuyện được bà chia sẻ khiến chúng ta ngẫm nghĩ nhiều điều.

54 tuổi, dì Vương quyết định nghỉ hưu non, 1 phần cũng do cô con gái thuyết phục quá. Chồng dì Vương mất cách đây mấy năm, con gái vừa kết hôn đã mang thai, 2 bên gia đình vui mừng không xiết. Con gái thuyết phục dì nghỉ hưu sớm để an hưởng tuổi già, cô nói:
“Đừng lo, bố đi rồi, con sẽ thay bố chăm sóc mẹ. Mẹ đừng buồn.”

Sau khi nghe con gái an ủi, cuối cùng trong lòng dì Vương cũng có chút hy vọng. Con gái từ nhỏ đã hiếu thảo, hàng năm vào Ngày của Cha và Ngày của Mẹ luôn mua quà cho vợ chồng dì. Sau khi tốt nghiệp đại học, con gái lấy chồng ở thành thị, vẫn thường xuyên gọi điện, gửi quà.

“Không lâu sau, con gái tôi gọi điện báo có thai, tôi mừng lắm, sắp được lên chức bà ngoại nhưng con gái tôi lại thở dài, hỏi han kỹ mới biết bố mẹ chồng sức khỏe kém. Vì vậy họ không thể giúp con gái tôi khi ở cữ.

Tôi vừa nghe liền bật cười, nói: “Mẹ tưởng là chuyện lớn, nhà chồng không tiện thì mẹ vẫn có thể chăm sóc con mà.”

Sau đó con gái thuyết phục dì Vương nghỉ hưu sớm. Dì sắp xếp nhà cửa ở quê, thu dọn đồ đạc chuyển đến ở nhờ con gái. Vì ốm nghén nặng nên con gái nghỉ việc, may mà có con rể.

hình ảnh

Ảnh minh họa (Nguồn OTS)

Để con gái ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng hơn, dì Vương cũng tìm hiểu trên mạng các công thức bổ dưỡng, nấu cho con gái ăn ngon. Thường ngày con rể bận đi làm nên bà luôn đảm nhiệm luôn nhiệm vụ đưa con gái đến bệnh viện để khám thai.

Sau này cháu trai ra đời, nhà rể cũng vào viện cười đến mang tai, họ cũng nói xa nói gần chuyện sức khỏe kém. Nhưng dì Vương không ngại chăm cháu ngoại, chăm con gái, dù sao cũng tốt hơn một mình ở quê.

“Nhà thông gia ở lại bệnh viện với tôi vài ngày trước khi ra đi, còn lại một mình tôi lo lắng, về đến nhà lại phải chăm cháu ngoạivà đứa con gái ốm yếu. Mỗi đêm, cháu tôi cứ hai tiếng lại khóc một lần, tôi đã không có một giấc ngủ ngon trong nửa năm sau khi con gái tôi sinh.”

Sau khi con gái ở cữ xong thì ra ngoài đi làm, còn dì Vương ở nhà chăm sóc cháu, giúp con gái và con rể giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa. Biết chuyện, em gái dì bảo đây là bảo mẫu chứ nào phải mẹ, người làm còn có ngày nghỉ, đây mẹ già quần quật. Dì Vương nghe vậy chỉ cười trừ. Nếu em gái dì biết toàn bộ lương hưu của dì cũng dành để giúp con gái thì không biết sẽ nói gì đây.

Lúc đầu, con gái và con rể thỉnh thoảng còn mua cho dì một bộ quần áo, hoặc đưa dì đến một nhà hàng trong trung tâm thương mại để ăn một bữa ngon. Nhưng sau khi con gái đi làm thì bận hơn, mỗi ngày con gái và con rể đều về phòng nghỉ ngơi sau khi ăn uống và ít nói chuyện với dì hơn.

hình ảnh

Ảnh minh họa (Nguồn OTS)

Cách đây một thời gian, em gái dì Vương đã mời dì đi du lịch, và sẵn sàng chi trả hết. Ở nhà con gái lâu như vậy, cũng ít ra ngoài nêndì bàn với con gái và con rể muốn ra ngoài chơi. Nhưng con rể nói rằng họ không còn sức lực để chăm sóc em bé, và sẽ không để dì đi bất kể điều gì.

Con gái ở bên cạnh nói: “Mẹ, mẹ sẽ phải vất vả một thời gian, khi cháu vào mẫu giáo mẹ sẽ thảnh thơi, mẹ có thể đi bất cứ nơi nào mẹ muốn! “

Dì Vương chỉ có thể tiếp tục làm “bảo mẫu” ở nhà con gái và con rể. Trong khoảng thời gian này vì dịch bệnh nên tiền lương của con gái và con rể không ổn định, ngoài lương hưu, dì Vương còn đưa thẻ tiết kiệm dưỡng già dành dụm bấy lâu cho con.

“Sau khi dịch bệnh kết thúc, con gái và con rể cuối cùng cũng có thể đi làm bình thường, cháu trai cũng được đi học mẫu giáo, tôi nghĩ rằng mình cuối cùng cũng được hưởng phước nên muốn lấy lại thẻ. Con gái tôi luôn không muốn đưa thẻ cho tôi, tôi cũng nghĩ thoáng chắc nó cũng có việc.”

Trong lúc trù trừ chưa biết nói sao, nhân dịp nghỉ lễ dài ngày, em gái dì Vương gọi mời dì về ăn đầy tháng cháu nội. Dì đã ba bốn năm không gặp họ hàng, vì vậy muốn nhân cơ hội này để về quê. Nhưng con gái và con rể không đồng ý, và con rể nói: “Tại sao mẹ lại làm điều này? Chúng con đi làm chịu quá nhiều áp lực, ngày nghỉ lễ chúng con cũng muốn ra ngoài vui chơi mà?”

Câu nói của con rể khiến dì Vương thất vọng, tưởng chừng như cả đời này dì sẽ phải chăm sóc cháu giúp con gái. Em gái dì Vương biết tin có chút tức giận, nói với chị: “Nếu chị cứ như thế chúng sẽ không bao giờ biết ơn chị.”

hình ảnh

Ảnh minh họa (Nguồn OTS)

Chẳng ngờ câu nói của em gái dì Vương nhanh chóng thành sự thật. Trong kỳ nghỉ lễ, con gái và con rể đã rời đi từ sáng sớm cùng với hành lý của, để lại dì Vương và cháu trai ở nhà. Khi nhàn rỗi và buồn chán, dì bắt đầu lướt các trang mạng xã hội của mình. Mọi người đang đăng những nơi sẽ đi du lịch. Nó thật sống động. Không giống như dì, một bà già chỉ có thể ở trong căn phòng nhỏ này với đứa cháu nhỏ.

“Tôi tiếp tục lướt mạng với trái tim chua chát, và tôi đã nhìn thấy con rể của tôi đăng: Một chuyến đi thú vị đến Vân Nam. “

“Bấm vào hình mà lòng tôi càng lạnh hơn, không chỉ có con gái và con rể mà còn có ông bà thông gia, hai người lớn tuổi đang cười rất hạnh phúc. Hình ảnh hạnh phúc hằn sâu trong lòng tôi, con gái con rể dẫn hô theo nhưng không muốn đưa tôi đi cùng, bị đối xử khác biệt cũng chẳng vui vẻ gì!”

Đang định nhắn tin tra hỏi con gái thì dì Vương phát hiện vòng hình ảnh con rể đăng tải biến mất. Hình như con rể cũng vừa phát hiện chưa kịp chặn mẹ vợ, nên giờ đã nhanh tay xóa. Nhưng dì Vương cũng đã có quyết định của mình.

“Tôi cố gắng chịu đựng sự bất bình cho đến khi con gái và con rể tôi trở về nhà sau kỳ nghỉ, tôi hỏi về điều đó, con rể nói: “Mẹ đừng nghĩ ngợi nữa. Cháu còn nhỏ nên con không tiện đưa mẹ và cháu ra ngoài chơi. Khi thằng bé lớn hơn, chúng con sẽ đưa mẹ đến Vân Nam”
Nghe xong, dì Vương cười khẩy nói: “Mày có hiếu thật đấy”, rồi thu dọn hành lý, mua vé và ra về. Vấn đề này luôn là nút thắt trong lòng dì Vương, không thể tha thứ được nên dù con gái và con rể cứ van xin quay về chăm sóc cháu nhưng dì không bao giờ đồng ý. Sau đó, dưới sự hướng dẫn của đứa cháu con của cô em gái, dì Vương đến ngân hàng báo mất thẻ ATM. Dì quyết định sẽ không bao giờ trợ cấp cho con gái và con rể nữa, chúng không xứng đáng với những gì dì phải bỏ ra.

“Từ giờ trở đi, tôi sẽ chỉ sống cho bản thân mình.”

Nguồn: https://www.webtretho.com/p/chau-vao-mau-giao-roi-ba-thanh-thoi-me-quyet-roi-nha-con-gai-sau-khi-thay-anh-thong-gia-di-du-lich

script async src="https://securepubads.g.doubleclick.net/tag/js/gpt.js">
X