Vì sao học sinh ‘hư’ thường chăm về thăm thầy cô hơn học sinh giỏi: Chia sẻ của giáo viên 25 năm gây sốt
Dưới đây là chia sẻ góc nhìn cá nhân của cô Phùng, một giáo viên có 25 kinh nghiệm khiến nhiều người suy ngẫm
Tôi đứng trên bục giảng suốt 25 năm, chứng kiến biết bao thế hệ học trò trưởng thành, mỗi đứa một số phận, một con đường riêng. Mỗi dịp lễ Tết, tôi lại lặng lẽ quan sát những gương mặt học trò trở về thăm trường.
Có một điều khiến tôi trăn trở mãi, đó là những học sinh ngày xưa nghịch ngợm, bướng bỉnh, từng làm tôi đau đầu, lại hay ghé thăm tôi hơn so với những em học giỏi, ngoan ngoãn mà tôi từng đặt nhiều kỳ vọng. Vì sao lại như vậy?
Những học trò giỏi, ngày đó lúc nào cũng chăm chỉ, lễ phép, có ước mơ lớn. Các em bận rộn với việc học, rồi sau này là sự nghiệp. Tôi hiểu rằng khi đã bước vào đời, các em phải đối mặt với áp lực cơm áo gạo tiền, với tham vọng vươn xa, với những trách nhiệm lớn lao trên vai.
Có thể, trong guồng quay của cuộc sống, việc về thăm thầy cô không phải là điều các em quên, mà chỉ là điều các em chưa có thời gian thực hiện. Nhiều em khi gặp lại tôi, vẫn ánh lên sự kính trọng, vẫn hỏi thăm bằng những lời chân thành, nhưng đôi khi, đó chỉ là một tin nhắn vội vàng qua mạng xã hội.
Còn những học sinh nghịch ngợm, các em từng khiến tôi không ít lần phải tức giận, phải nhắc nhở, thậm chí phải phạt. Nhưng điều đáng quý là, chính những lần bị la mắng ấy, các em lại nhớ đến tôi nhiều hơn. Những kỷ niệm không chỉ là những giờ giảng khô khan, mà còn là những lần tôi phạt đứng góc lớp, những buổi trò chuyện riêng sau giờ học, những cái nhíu mày nghiêm khắc nhưng đầy yêu thương của tôi.
Những học sinh ấy khi ra đời, có thể không thành công vang dội như những bạn học giỏi, nhưng các em lại nhớ đến tôi bằng một cách rất đời thường. Một cuộc gọi bất ngờ, một chầu cà phê nhân dịp ngang qua trường, hay thậm chí là một lời mời ăn cưới đầy xúc động.
Nhìn lại, tôi nhận ra rằng, đôi khi chính những tình cảm gắn kết qua những lần trách mắng, nhắc nhở mới khiến các em cảm thấy gần gũi với tôi hơn. Bởi khi tôi nghiêm khắc với một học trò, có nghĩa là tôi quan tâm đến em ấy. Những học trò nghịch ngợm có lẽ hiểu rõ điều này hơn cả, và khi trưởng thành, các em trân trọng những bài học từ những ngày còn lông bông.
Tôi không trách những học trò giỏi ít quay về. Tôi tự hào về các em. Tôi biết các em đang ở những nơi xa, bận bịu với cuộc sống, với những mục tiêu lớn lao. Nhưng đôi khi, tôi vẫn mong nhận được một lời hỏi thăm, một tin nhắn đơn giản rằng: “Cô ơi, dạo này cô khỏe không?”. Bởi suy cho cùng, người thầy không mong gì hơn ngoài việc biết rằng học trò của mình vẫn nhớ về mình, dù chỉ là một thoáng qua trong ký ức bận rộn.
Với những học sinh hay ghé thăm, tôi trân trọng từng khoảnh khắc đó. Có em giờ đã là một chủ tiệm nhỏ, có em là một anh thợ sửa xe, có em là người lao động bình thường. Các em có thể không giỏi xuất sắc ngày xưa, nhưng các em nhớ về tôi, về những kỷ niệm một thời. Và điều đó đối với tôi, đôi khi còn đáng quý hơn cả một tấm bằng danh giá.
Nghề giáo là vậy, không mong trò đền đáp, không mong trò quay về thường xuyên. Nhưng ai cũng có một góc nhỏ trong tim, nơi cất giữ những yêu thương giản dị. Tôi chỉ muốn nhắn nhủ đến những học trò của tôi, dù các em có bận rộn thế nào, nếu có dịp, hãy ghé thăm thầy cô một lần. Một cuộc gọi, một tin nhắn, hay chỉ đơn giản là một lần bước qua cánh cổng trường cũ. Chỉ vậy thôi, cũng đủ để làm ấm lòng người thầy đã dành cả tuổi thanh xuân để dạy dỗ các em nên người.
Cư dân mạng tranh cãi
Nhiều người cho biết, đây là một quan điểm phiến diện. Họ cho rằng, bản thân mình hoặc bạn bè mình nhiều người giỏi, ra trường cũng 3, 4 năm rồi nhưng vẫn về thăm thầy cô đều đều. Vì vậy, việc thăm hay không là vấn đề “tấm lòng” chứ không liên quan đến việc giỏi hay kém. Hơn nữa, nếu xét về học lực, một lớp cùng lắm cũng chỉ có 1/3 người là thật sự xuất sắc nổi bật nên xác suất về ít hơn là bình thường.
Nhiều người chỉ ra, ngoài tình cảm thân – sơ, có rất nhiều lý do để học sinh không quay lại thăm thầy cô giáo cũ. Có thể họ đang chật vật với cuộc sống mưu sinh nên chẳng có thời gian lo cho gia đình chứ nói gì đi thăm thầy cô. Có khi không về thăm bởi không đủ can đảm. Cứ nghĩ mình ngày xưa học hành thế này thế nọ mà giờ còn chưa có thành tựu gì.
“Nói chung là có đủ thân thiết hay không mà thôi. Tôi từ bé đã có xu hướng né tránh thầy cô. Không có ác cảm nhưng mà cũng không muốn thân thiết. Đi học thì tự giác làm bài, không hiểu thì hay hỏi bạn, không thì lên mạng tự tìm hiểu hơn là hỏi thầy cô. Vì thế mà sự thân thiết hay gắn kết với thầy cô không nhiều, chủ yếu giữ sự tôn trọng cơ bản là được.
Nhìn xung quanh các bạn có đứa giỏi, đứa kém, đứa bình thường nhưng tựu chung lại thì tụi nó gắn bó với thầy cô ở 1 mức độ nào đó, có kỉ niệm, có trải nghiệm. Khi đó, tự nhiên sẽ nhớ về thôi”, một người nói.
Vì những lý do đó, những người này cho rằng, 3 lý do mà giáo viên nói trên đưa ra là rất thiếu thuyết phục. Nếu là người có mối quan hệ khắng khít với thầy cô, thì dù bay cao bay xa tới đâu, lúc không cần lời khuyên từ thầy cô nữa học vẫn sẽ nhớ về. Còn xét về góc độ gia đình, một người có cha mẹ yêu thương dạy dỗ chu đáo càng học được cách biết ơn thầy cô chứ không phải vì “dư thừa” tình cảm gia đình mà thấy sự quan tâm của người ngoài là không cần thiết.
Nguồn: https://thanhnienviet.vn/nghich-ly-vi-sao-hoc-sinh-hu-lai-cham-ve-tham-thay-co-hon-hoc-sinh-gioi-tam-su-cua-giao-vien-25-nam-khien-nhieu-nguoi-suy-ngam-209250222210204169.htm
Xem thêm: Học sinh ngồi bàn đầu, giữa hay cuối tương lai thành công hơn? Câu trả lời của giáo viên 30 năm kinh nghiệm gây bất ngờ!
* Dưới đây là chia sẻ của cô Lý (Trung Quốc) – giáo viên với 30 năm kinh nghiệm về câu hỏi cực thú vị này:
Tôi là một giáo viên với 30 năm kinh nghiệm đứng trên bục giảng, chứng kiến hàng nghìn học sinh lớn lên, trưởng thành, bước ra đời và theo đuổi những con đường khác nhau. Trong suốt ba thập kỷ ấy, có một câu hỏi mà nhiều phụ huynh từng băn khoăn: “Ngồi bàn đầu, bàn giữa hay bàn cuối có quyết định đến thành công của một đứa trẻ hay không?”, và đây là câu trả lời của tôi.
Dưới đây là chỉ những chiêm nghiệm của tôi, không đại diện cho số đông, mong rằng bạn sẽ lý trí khi đọc bài.
Ngồi bàn nào, tương lai dễ phát triển hơn?
Bàn đầu: Những chiến binh “được chọn”?
Ngồi bàn đầu thường là những học sinh chăm chỉ, ngoan ngoãn, hoặc ít nhất là những em mà thầy cô muốn để mắt đến nhiều hơn. Đó cũng là vị trí của những đứa trẻ ít nói, hoặc bị “bố trí” để không xao nhãng bài học. Phụ huynh thường tin rằng con mình ngồi bàn đầu thì sẽ có lợi thế: dễ dàng theo dõi bài giảng, được thầy cô ưu ái hơn và có môi trường học tập nghiêm túc.
Nhưng một thực tế mà tôi nhận ra sau nhiều năm là: không phải cứ ngồi bàn đầu là giỏi hay thành công. Một số em ở vị trí này có tính tự giác cao, nhưng một số khác lại thụ động, chỉ cố gắng giữ hình tượng “con ngoan trò giỏi” mà thiếu đi sự sáng tạo, dám nghĩ dám làm. Khi ra đời, những em này có thể giỏi lý thuyết nhưng đôi khi lại thiếu kỹ năng ứng biến linh hoạt.
Bàn giữa: Sự cân bằng hay vùng an toàn?
Học sinh ngồi bàn giữa thường không quá nổi bật nhưng cũng không quá bị lãng quên. Đây là nhóm có thể dễ dàng thích nghi với cả hai thái cực: vừa tiếp thu bài giảng tốt như bàn đầu, vừa có thể “nghịch” một chút như bàn cuối. Nhiều em trong nhóm này có tính cách hướng ngoại, vừa học vừa chơi nhưng vẫn đạt kết quả tốt.
Điều thú vị là, theo quan sát của tôi, rất nhiều học sinh ngồi bàn giữa sau này trở thành những người thành công trong công việc lẫn cuộc sống. Có lẽ vì các em có sự linh hoạt, khả năng quan sát tốt và biết cách điều chỉnh bản thân theo từng hoàn cảnh. Các em không bị bó buộc bởi kỳ vọng của thầy cô như bàn đầu, cũng không dễ dàng bị cuốn vào sự lười biếng hay thiếu tập trung như bàn cuối.
Việc ngồi ở đâu không quyết định sự thành công của bạn.
Bàn cuối: Những kẻ nổi loạn hay thiên tài bị hiểu lầm?
Nếu nói về ấn tượng chung, bàn cuối thường gắn với hình ảnh những học sinh hay nói chuyện riêng, làm việc riêng, thậm chí bị coi là “lười học”. Nhưng trong suốt nhiều năm dạy học, tôi nhận ra bàn cuối có rất nhiều học sinh đặc biệt. Đó có thể là những bạn cực kỳ thông minh nhưng không thích bị gò bó, những bạn có cá tính mạnh, thích khám phá hơn là rập khuôn theo bài giảng.
Nhiều học sinh bàn cuối sau này trở thành doanh nhân, nghệ sĩ, nhà sáng tạo nội dung hoặc theo đuổi những công việc mang tính đột phá. Dĩ nhiên, không phải tất cả học sinh bàn cuối đều giỏi, nhưng sự thật là nhiều em trong nhóm này sở hữu tư duy khác biệt. Chỉ tiếc rằng, trong môi trường học đường truyền thống, chúng ta thường đánh giá thấp những em ấy.
Vậy ai sẽ thành công hơn?
Nếu bạn mong đợi một câu trả lời dứt khoát, tôi xin nói thẳng: Thành công không phụ thuộc vào việc con bạn ngồi bàn nào. Điều quan trọng hơn cả là cách đứa trẻ học hỏi, rèn luyện bản thân và khám phá tiềm năng của chính mình.
Tôi đã thấy những học sinh bàn đầu trở thành những nhân viên văn phòng xuất sắc, những nhà nghiên cứu, nhưng cũng có những em luôn sống trong áp lực và thiếu đi bản lĩnh khi gặp thất bại. Tôi cũng chứng kiến những học sinh bàn giữa trưởng thành với sự tự tin và khả năng giao tiếp tuyệt vời. Và tôi không thể đếm hết số học sinh bàn cuối từng bị xem thường nhưng sau này lại trở thành những nhân vật có sức ảnh hưởng lớn.
Giáo dục không chỉ là điểm số, cũng không phải là vị trí trên lớp học. Giáo dục là hành trình giúp mỗi đứa trẻ tìm ra thế mạnh của bản thân và phát huy nó một cách tốt nhất.
Thay vì lo lắng con ngồi ở đâu, phụ huynh cần có phương pháp dạy con dài hơi
Lời nhắn gửi đến cha mẹ
Là một người làm giáo dục suốt 30 năm, tôi mong rằng các bậc phụ huynh đừng quá lo lắng về việc con mình ngồi bàn nào. Thay vì cố gắng thay đổi vị trí, hãy giúp con xây dựng thái độ học tập tốt, khả năng tự học, tự lập và biết đặt mục tiêu cho bản thân. Đó mới là điều quyết định đến thành công của một đứa trẻ, chứ không phải việc hôm nay con ngồi bàn đầu hay bàn cuối.
Hành trình học tập và trưởng thành của một đứa trẻ không thể được quyết định chỉ bởi một chỗ ngồi. Điều quan trọng nhất vẫn là cách các em đối mặt với thử thách, cách các em học hỏi và phát triển bản thân mỗi ngày.
Và với tư cách là một giáo viên, tôi tin rằng: Mọi đứa trẻ, dù ngồi bàn nào, cũng có thể thành công – nếu các em tìm được con đường phù hợp với mình.
Nguồn: https://emdep.vn/day-con/hoc-sinh-ngoi-ban-dau-giua-hay-cuoi-tuong-lai-thanh-cong-hon-cau-tra-loi-cua-giao-vien-30-nam-kinh-nghiem-gay-bat-ngo-20250220083127377.htm