Chồng giấ/u lương, chỉ đưa vợ 2 triệu mỗi tháng “để học cách tiết kiệm”, đến ngày anh nhậ:p việ:n, vợ đưa ra một tập giấy tờ khiến anh cứ/ng họ/ng…
Dũng mỗi tháng chỉ đưa cho Linh 2 triệu đồng để chi tiêu cho cả gia đình.
Dũng mỗi tháng chỉ đưa cho Linh 2 triệu đồng để chi tiêu cho cả gia đình. Anh nói:
“Em phải học cách tiết kiệm, Linh à. Lương anh không cao, công ty lại đang gặp khó khăn. Hai triệu là đủ nếu em biết tính toán.”
Linh dù ngạc nhiên — vì biết rõ chồng mình làm ở vị trí tốt, thu nhập không hề thấp — nhưng vẫn cố gắng xoay xở. Cô mua thực phẩm giá rẻ, săn đồ giảm giá cho con trai Bin, thậm chí tự may vá quần áo để tiết kiệm. Dù vậy, 2 triệu đồng chẳng bao giờ đủ. Khi thiếu thốn, cô phải vay mẹ đẻ hoặc bán dần những món trang sức cũ.
Dũng luôn giấu kín thu nhập của mình. Anh thường nói:
“Anh lo được, em đừng hỏi nhiều. Đàn ông phải gánh vác, em chỉ cần chăm con cho tốt.”
Tin chồng, Linh không dám hỏi thêm, nhưng trong lòng bắt đầu dấy lên nghi ngờ. Cô nhận ra Dũng thường uống cà phê đắt tiiền, mặc áo sơ mi hàng hiệu, và còn thay điện thoại mới. Khi cô hỏi, anh chỉ cười:
“Công ty thưởng mà, em đừng lo.”
Những bữa cơm gia đình ngày càng đượm buồn. Linh chỉ nấu cháo rau cho Bin, còn mình thì nh:ịn ăn để con được no. Bin – dù còn nhỏ – vẫn cảm nhận được sự thiếu thốn. Một lần, cậu bé hỏi:
“Mẹ ơi, sao nhà mình không ăn thịt nữa? Bố không có tiiền hả mẹ?”
Linh ôm con, nước mắt rưng rưng:
“Bố đang cố gắng, con đừng lo.”
Rồi một ngày, Linh tình cờ phát hiện biên lai chuyển khoản trong túi áo chồng, với số tiiền lên đến hàng chục triệu gửi cho một tài khoản lạ. Khi cô hỏi, Dũng gạt đi:
“Đó là tiiền công ty thanh toán cho đối tác, em đừng nghĩ linh tinh.”
Nhưng từ giây phút ấy, Linh không thể yên lòng. Cô bắt đầu âm thầm tìm hiểu.
Nhờ người bạn làm trong ngân hàng, Linh biết Dũng có một tài khoản tiết kiệm riêng với số dư rất lớn. Anh thường xuyên rút tiiền mặt và chuyển khoản cho một người tên Hương – cái tên mà Linh chưa bao giờ nghe đến. Cô bàng hoàng, tim như thắt lại:
“Hương là ai? Và số tiền đó là gì?”
Tuy vậy, Linh không vội đối chất. Cô bắt đầu ghi chép tỉ mỉ mọi chi tiêu trong nhà – từ tiền chợ, tiền điện đến tiền học của con. Cô lén giữ lại những hóa đơn, giấy tờ mà Dũng định vứt đi. Trong lòng, Linh vẫn hy vọng có lời giải thích hợp lý, nhưng cũng chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
Một tối, Dũng về nhà muộn, người nồng nặc mùi rượu. Anh nói lớn tiếng:
“Anh vừa ký được hợp đồng lớn, nhưng đừng mong tiêu xài gì cả. Tiiền đó để làm việc quan trọng.”
Linh nhẹ giọng:
“Việc gì vậy anh? Em có thể biết không?”
Dũng cáu kỉnh:
“Em đừng xen vào chuyện của anh. Lo cho con là đủ!”
Những lời đó như nhát d/a/o c/ứ/a vào t/i/m Linh. Cô biết mình phải tìm ra sự thật.
Rồi một buổi sáng cuối tuần, khi đang ăn sáng, Dũng bất ngờ ngã gục. Linh h/oả/ng l/oạ/n gọi xe cấp cứu. Bác sĩ kết luận…
Ngày thứ ba ở bệ-nh vi-ện, khi Dũng tỉnh táo hơn, Linh ngồi xuống cạnh giường, đặt trước mặt anh một tập giấy tờ. “Anh Dũng, em muốn anh xem những thứ này,” cô nói, giọng bình tĩnh nhưng cư/ơng qu;/yết. Dũng ca-u mà-y, cầm tập giấy lên.
Linh nhìn thẳng vào mắt chồng, giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát:
– “Anh xem đi. Tất cả chi tiêu, tất cả khoản tiền mà anh chưa bao giờ kể với em, em đã ghi lại. Em biết anh có một tài khoản riêng và số tiền lớn anh gửi cho một người tên Hương. Em cần lời giải thích.”
Dũng ngồi sững, cơn đau vừa trải qua dường như làm anh tỉnh táo hơn. Anh lướt qua từng hóa đơn, biên lai, từng con số mà Linh cẩn thận lưu giữ. Mỗi trang giấy như một bản án im lặng, dồn ép anh phải đối diện sự thật.
Khuôn mặt Dũng tái nhợt, mắt mở to, lưỡi như cứng đờ. Trong lòng anh, sự che giấu bấy lâu bỗng vỡ tan trước ánh mắt kiên quyết của vợ.
– “Em… em biết hết rồi sao?” – anh lắp bắp, giọng yếu ớt.
– “Em không muốn làm ầm lên, nhưng em xứng đáng được biết sự thật. Chúng ta cùng nhau tìm ra cách giải quyết, cho Bin, cho gia đình.” – Linh trả lời, giọng tràn đầy sức mạnh nhưng không hằn học.
Cả căn phòng lặng im, chỉ còn tiếng máy thở và nhịp tim dồn dập. Dũng cúi đầu, nước mắt rơi trên má, lần đầu tiên trong nhiều năm đối diện sự thật trước vợ.
Dũng vẫn cúi đầu, tay run run, nhìn tập giấy Linh vừa đưa. Trong lòng anh, cảm giác tội lỗi và sợ hãi dâng trào. Anh định biện minh, nhưng mỗi câu nói lại vấp vào ánh mắt kiên định của Linh.
– “Em… em không hiểu…” – anh lắp bắp, nhưng Linh không nhúc nhích, chỉ đặt tay lên tập giấy, giọng đều nhưng sắc bén:
– “Anh giữ bí mật, khiến gia đình mình phải sống thiếu thốn, còn dạy con cách ‘tiết kiệm’. Nhưng anh làm ra tiền, chi cho ai, để em phải khổ nhọc, Bin phải thiếu thốn… em đã biết hết!”
Dũng lặng im, mồ hôi nhễ nhại, nước mắt trào ra. Anh không ngờ rằng, tất cả những gì tưởng là bí mật, Linh đã âm thầm theo dõi, ghi chép cẩn thận.
– “Anh… anh xin lỗi… em…” – Dũng nói, giọng yếu ớt, nhưng Linh không vội vàng tha thứ. Cô đứng dậy, bước quanh giường:
– “Anh không thể chỉ xin lỗi là xong. Em cần anh minh bạch tất cả từ nay về sau. Không một đồng nào che giấu, không một quyết định nào ngoài em và Bin được giữ bí mật.”
Cả phòng bệnh lặng im. Dũng cúi đầu, nhận ra sức mạnh của Linh – sự kiên định, bình tĩnh nhưng cực kỳ quyền lực. Lần đầu tiên, anh cảm thấy bị “đứng trước vành móng ngựa” bởi chính người vợ mình từng coi là hiền lành, cam chịu.
– “Từ nay, tất cả sẽ minh bạch. Em xứng đáng biết hết, Bin xứng đáng được sống đủ đầy,” – Linh nhấn mạnh, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Dũng không nói gì thêm, chỉ im lặng, cúi đầu, trong lòng vừa hối lỗi vừa kinh ngạc trước sức mạnh và sự tỉnh táo của Linh.
Và từ hôm đó, mọi bí mật, mọi khoản chi tiêu, mọi tài sản đều được giải trình minh bạch, tạo nên một cú sốc không thể nào quên – cả với Dũng, cả với Linh – nhưng đồng thời mở ra một chương mới cho gia đình họ, dựa trên sự tin tưởng và công bằng thực sự.
Nguồn: http://sohuutritue.net.vn/chong-gia-u-luong-chi-dua-vo-2-trieu-moi-thang-de-hoc-cach-tiet-kiem-den-ngay-anh-nhap-vien-vo-dua-ra-mot-tap-giay-to-khien-anh-cu-ng-ho-ng-d129187.html