Đêm ấy, tôi quỳ sụp xuống nắm tay vợ: Xin em hãy cằn nhằn anh như lúc trước

Tôi tự thừa nhận, mình là thằng chồng lười biếng, vô tâm nhất trên đời. Từ lúc lấy nhau đến giờ, tôi chưa từng một lần giúp vợ chăm con hay đỡ đần việc nhà.

Tất cả mọi thứ, tôi đều đùn hết cho vợ, bắt cô ấy phải tự thân vận động, lo liệu một mình hết.

Trước đây, vợ tôi là người tự do, phóng khoáng, là người thích đi du lịch cùng bạn bè. Nhưng từ ngày có chồng, cô ấy chỉ quanh quẩn trong xó bếp, chẳng ló mặt ra khỏi nhà. Nhiều lúc tôi cũng thấy thương nhưng rồi lại tặc lưỡi: “Đàn bà có gia đình thì phải thế thôi, chẳng riêng gì vợ mình cả”.

Kết quả hình ảnh cho Đêm ấy, tôi quỳ sụp xuống nắm tay vợ: ‘Xin em hãy cằn nhằn anh như lúc trước’

Nếu trước kia, vợ tôi toàn nói lời ngọt ngào thì khi lấy phải tôi, cả ngày đều là những lời càu nhàu: “Sao anh đi làm về không để gọn giày dép?”, “Anh rảnh rỗi thế mà không trông con giúp em được 1 lúc à?”, “Anh làm ơn đi tắm sớm đi, đừng tí nữa tối muộn lại tranh với em. Em cả ngày bận rộn rồi, đừng để em phải nói thêm mệt lắm”.

Thay vì đồng cảm hoặc chạy lại giúp đỡ vợ, tôi cứ ngồi im như kẻ điếc, chúi mũi vào cái laptop chơi game, hoặc trả lời tin nhắn hẹn đi nhậu của mấy lão bạn.

Nhiều lúc cục tính, tôi quay ra gắt ngược lại vợ: “Im đi, có mấy cái việc cỏn con mà cứ lè nhè điếc cả tai. Việc nhà với trông con là của đàn bà, sao cứ hở mồm ra là sai chồng như thế?”. Ngẫm lại lúc ấy, tôi thấy mình thật khố.n n.ạn, vô trách nhiệm và ích kỷ.

1 tuần gần đây, tôi thấy vợ mình rất lạ. Nếu trước đây cô ấy hay càu nhàu, nhắc nhở chồng chuyện này chuyện kia thì giờ cứ về đến nhà, là cô ấy đi nấu cơm, cho con ăn rồi tắm rửa luôn chứ chẳng hề hé răng nói câu gì. Tôi hỏi vợ câu nào, cô ấy trả lời lại câu đấy, còn lại cứ 1 bầu im lặng đáng sợ.

Chưa bao giờ, tôi thấy vợ lạ lùng và xa cách đến như thế. Nếu trước đây, tôi vứt dép lung tung, cô ấy nhắc không được thì sẽ tự ra xếp lại chỗ cũ. Nhưng giờ vợ tôi mặc kệ. Tôi nằm ườn ra nghịch điện thoại, cô ấy cũng chẳng ý kiến, cũng không giục đi tắm sớm kẻo ốm nữa.

Kết quả hình ảnh cho Đêm ấy, tôi quỳ sụp xuống nắm tay vợ: ‘Xin em hãy cằn nhằn anh như lúc trước’

Vợ tôi cứ lặng lẽ làm phần việc của mình. Cảm giác tôi như 1 thứ vô hình, không tồn tại trong mắt cô ấy nữa. Tôi không chịu nổi, quay ra hỏi vợ: “Em có chuyện gì giận anh à?”

“Không!”

“Thế sao em cứ im lặng vậy? Em không nói năng nhiều như mọi khi nữa!”

“Đến 1 lúc nào đó, con người ta cũng sẽ thấy mệt và không thể tiếp tục được nữa!”, vợ tôi vén 1 lọn tóc vào mang tai, nói bình thản.

Thế nhưng câu nói đó như 1 đòn mạnh, giáng vào tinh thần tôi. Vợ tôi rất yêu chồng và nhẫn nhịn. Từ trước đến giờ, dù có bực bội, mệt mỏi đến đâu, cô ấy cũng cố tỏ ra hòa nhã với chồng và chưa từng 1 lần tỏ thái độ hằn học hay quát tháo.

Nhưng giờ đây, tôi chỉ ước vợ quát, hoặc nhảy bổ vào đánh mình cũng được, ít nhất còn hơn bầu không khí lạnh lẽo, u ám đang bao phủ lên tổ ấm lúc này. Không có giọng nói của vợ, tổ ấm của tôi lúc này giống như “tổ lạnh” vậy.

2 ngày trước, tôi cố gắng lấy lòng vợ. Tôi đi làm về sớm hơn và xu xoe vào bếp, lăng xăng giúp cô ấy cái này, cái kia. Tôi còn mua son tặng vợ nữa. Nhưng đáp lại, vợ tôi còn chẳng buồn nhìn, chỉ cảm ơn 2 tiếng rồi cất son vào ngăn kéo tủ, chẳng buồn lôi ra đánh thử.

Kết quả hình ảnh cho Đêm ấy, tôi quỳ sụp xuống nắm tay vợ: ‘Xin em hãy cằn nhằn anh như lúc trước’

Đến lúc đấy thì tôi sợ hãi không chịu nổi nữa và quyết định gọi điện cho mẹ cầu cứu. Mẹ tôi nghe xong giận lắm, chửi 1 thôi 1 hồi rồi bảo: “Mày nên biết, phụ nữ một khi đã im lặng thì chứng tỏ đã chán ngán, đã bất lực với cuộc hôn nhân lắm rồi. Nếu mày không muốn mất vợ thì liệu đường mà hối lỗi!”.

Tối qua, lúc vợ đang trải chăn để chuẩn bị đi ngủ, tôi bất ngờ ôm chầm lấy vợ: “Anh xin lỗi. Anh biết sai rồi. Em đừng im lặng như thế nữa. Từ giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ lười biếng nữa.

Anh sẽ phụ giúp em việc nhà, giúp em trông con. Em muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần em lại càu nhàu anh như lúc trước. Anh sợ lắm, anh sợ em cứ im mãi như thế này!”.

Vợ tôi thở một hơi dài, mãi 1 lúc sau cô ấy mới lấy tay lau nước mắt: “Anh nên nhớ. Ngày nào em chán không muốn nói là ngày ấy em không còn thiết tha anh, cũng chẳng thiết tha cuộc hôn nhân này nữa. Đừng bao giờ để em im lặng thêm một lần nữa!”.

Tôi nắm chặt lấy vợ, quỳ sụp 1 chân xin lỗi chân thành rồi lại đứng lên ôm lấy cô ấy. Đàn ông nào cũng ghét vợ càu nhàu nhưng suy cho cùng những tiếng càu nhàu ấy cũng đều tại sự ích kỷ, vô tâm của chúng ta mà ra…

Theo giadinhmoi

script async src="https://securepubads.g.doubleclick.net/tag/js/gpt.js">
X