Dỗ con xong xuống thấy mâm cơm còn mỗi bát cà muối thâm đen, mẹ chồng bảo: Ăn đi có sữa cho con bú

Nghĩ mà chán quá thôi các chị ạ, có ai thời này rồi đi lấy chồng vẫn còn phải đau khổ vì miếng ăn giống như em không?

Em quyết định lấy chồng bây giờ vì anh là người có chí tiến thủ, rất tự lập. Em ở quê, còn chồng là người Hà Nội. Sống chung với nhà chồng chật chội lại đông người nên hai đứa lúc nào cũng nghĩ sẽ tiết kiệm tiền, nhanh nhanh chóng chóng để mua nhà ra ở riêng.

Thế nhưng thực tế rất khó, bởi vì chồng em cố gắng bao nhiêu thì tháng cũng chỉ kiếm được vài chục triệu. Mà em từ lúc mang bầu thì nghỉ không đi làm rồi. Tiền của chồng làm ra không quá nhiều nhưng phải lo cho cả nhà gần chục người ăn ở. Nào là bố mẹ chồng, anh trai chị dâu chồng, 2 đứa em dưới anh và mấy đứa cháu nữa.

Anh chị chồng cũng có góp tiền sinh hoạt nhưng lúc đực lúc cái, khi nào chị ấy cũng kêu ca:

“Tháng này anh Bon đi viện suốt, chẳng có đồng nào cả, thím cứ ứng trước tiền ra thanh toán điện nước, mua thức ăn giúp chị nhé”

Vì cả nể nên em cũng tự động bỏ tiền ra thanh toán trước. Nhưng hết tháng lại tháng, chẳng thấy chị dâu chồng nhắc gì đến chuyện tiền nong gì cả. Còn mẹ chồng em thì tham lam kinh khủng, biết con trai làm ra tiền nên bà bòn đến cạn kiệt thì thôi.

Kết quả hình ảnh cho mẹ chồng nàng dâu

Bình thường thì tháng nào anh cũng phải đưa bà 10 triệu. Số đó bà bảo để lo cho 2 đứa em chồng đang còn ăn học, em cũng đồng ý không phản đối gì.

Còn những khoản chi tiêu, sinh hoạt hằng ngày em vẫn phải chi ra như bình thường. Lúc em sinh con không đi chợ nấu nướng được thì chồng đưa thêm cho bà hơn chục triệu để chăm sóc. Thế nhưng lúc nào bà cũng kêu ca thiếu trước hụt sau rồi bắt con trai đưa thêm, ngày thì 500, ngày thì 1 triệu, càng nhiều càng ít.

Tiền đấy bà mang ra chi tiêu sinh hoạt cho cả nhà nhưng lúc nào cũng nói:

“Nuôi 1 gái đẻ bằng mười người bình thường”

Chồng em đi làm suốt nên mẹ nói thế cũng biết vậy. Nhưng suốt tháng cữ em có được ăn chế độ riêng gì đâu. Độc có mấy ngày vừa từ viện về, mẹ đẻ em còn ở đây thì bà tự nấu cháo móng giò cho em.

Đến hôm sau bà ngoại về, mẹ chồng nấu cho cả nhà ăn như nào thì bớt cho em ít thức ăn giống hệt mọi người, thậm chí còn hụt đi vì bà bảo:

Kết quả hình ảnh cho mẹ chồng nàng dâu

“Gái đẻ ăn gì nhiều đâu”

Được hai chục ngày thì bà bắt em bế con xuống ngồi ăn cùng mọi người. Lúc con quấy khóc, cả nhà mạnh ai nấy ăn chẳng bế giúp cháu gì cả, cũng không ai phần cơm gì cho em hết.

Hôm đó, đang ăn thì thằng bé cứ khóc ngằn ngặt, em bế con đứng dậy dỗ, nhưng mãi con chẳng nín đành bế về phòng cho ăn ti. Được lúc thì con ngủ, đói quá em xuống thì cả nhà ăn xong hết rồi, mâm bát lộn xộn dưới nền chẳng ai thu dọn. Thấy trong bát chỉ còn mấy quả cà muối đã thâm đen, em hỏi mẹ chồng:

“Mẹ ơi, mẹ có cất đồ ăn ở đâu cho con không?”

“Còn trong mâm ấy, xem có gì ăn được thì ăn”

Kết quả hình ảnh cho cơm cữ cà muối

Em ngán ngẩm, cố ý bảo:

“Còn mỗi cà muối thôi mẹ ạ”

“Ăn đi, ăn để có sữa cho con b.ú”

Em ức đến nổ cổ mất, không phải 1 lần mà hầu như bữa nào cũng vậy, em mà đứng dậy dỗ con y như rằng chẳng ai phần cái gì cho mình ăn cả. Tức quá nên em chụp luôn mâm cơm gửi cho chồng rồi bảo:

“Mai đưa em về ngoại, không chịu nổi nữa rồi”

Chồng em cũng ngán ngẩm lắm, rồi đồng ý cho em về ngoại. Từ nay kiểu gì thì kiểu em cũng không để chồng cho tiền nhà anh 1 cách bừa bãi nữa. Sớm muộn gì em cũng phải ra ở riêng cho bớt tăng x.ông với nhà chồng.

Theo giadinhmoi

script async src="https://securepubads.g.doubleclick.net/tag/js/gpt.js">
X